Hoài Niệm Người Đi Xa
Hòa Thượng Thích Liêm Chính
Hoài Niệm Người Đi Xa
Hòa Thượng Thích Liêm Chính
Lăng Già nguyệt lạc,
Thạch trụ tây khuynh,
Thiền môn ngưỡng vọng ân sư,
Tứ chúng bi tâm khấp lệ,
Đạo phong đĩnh đạc,
Tuệ nghiệp quang huy,
Phước Viên triêu mộ vô tung,
Nhất đán tây hành cố lý!
Cứ mỗi lần gặp gỡ dưới mái chùa Phước Viên thân thương, với oai nghi đĩnh đạc nhẹ nhàng qua từng lời nói, tiếng cười sao mà sâu lắng lạ! Hình bóng ấy cứ mãi in sâu trong tâm khảm tôi, mặc dù đồng tu đồng học nhưng lúc nào tôi vẫn tôn kính như bậc sư huynh, tình cảm nồng nàn trước sau như một. Thật sự xứng đáng là bậc xuất trần thương sĩ! Những khi hội họp hay bàn bạc Phật sự trong Giáo hội hay những việc liên quan đến trường Trung cấp Phật học, Thầy thường cẩn thận từng lời, phát biểu từng câu thật chính xác và tình lý phân minh. Sau khi từ bịnh viện về, tôi liền đến vấn an, mặc dầu thân mang trong bịnh nhưng tinh thân vẫn minh mẫn lạ thường; Thầy ra dấu tôi đến gần, thủ thỉ mấy câu vô cùng cảm động, hình như lúc nào Thầy cũng nghĩ về Tăng Ni sinh và chúng Tăng bổn tự rằng: “Ôn cố gắng thường xuyên về trường giáo giới Tăng Ni tu tập tốt và nhắc nhở chư Tăng trong chùa cũng như chi bảo họ luôn sống trong tinh thần Lục hòa tương thân tương kính!” Tôi lặng người, chỉ biết nghẹn ngào nói được mấy chữ: “Dạ! Ôn hãy yên tâm an nhiên mà về cảnh giới Phật”. Thế rồi những tưởng trăng mờ trăng tỏ là lẽ thường tình, nào ngờ chiều hôm sau, một buổi chiều sao mà ác nghiệt vô cùng, vẫn biết đời hợp ly không ai tránh khỏi, thế nhưng khi điện thoại reo, tay không dám bắt máy, trong lòng nặng trĩu, cảm thấy mình sắp mất đi một bạn lữ thân thương trọn kiếp không còn cơ duyên gặp được! Thẫn thờ vào ra cuối cùng đến Phước Viên lúc nào không hay, chân thấp chân cao bước vào Phương trượng, rất đông Tăng Ni và Phật tử nhưng tất cả đều lặng lẽ, không gian nặng nề khó tả, tôi kề tai thỏ thẻ mấy lời giã biệt, có lẽ đây là lần cuối cùng để rồi 3 phút sau Thầy đã thật sự ra đi trong sự ai hoài luyến tiếc.
Từ đây thật sự vắng bóng người cụ túc trí bi,
Song vận độ đời tự – tha lưỡng lợi,
Nghìn thu lặng lẽ trong giá buốt,
Trăm năm còn lại giấc chiêm bao,
Tiếc thương lòng những tưởng ngậm ngùi,
Trăng Làng Già lơ lửng giữa canh khuya,
Thuyền Bát Nhã đong đầy tình pháp lữ!
Thời gian trôi qua, Tiểu tường đã đến, Phước Viên ngày nào nay vẫn như xưa, bước vào Phương trượng chào Thầy, Thầy ân cần tiếp đãi, thì ra niềm từ bi hoan hỷ đâu bị thời gian chi phối, Thầy an nhiên ngồi đó nhưng thần thức luôn hiện hữu giữa lòng tôi. Nhìn về Bảo tháp đèn sáng lung linh, hương quyện tung bay mười hướng, kết hoa ngũ sắc thể hiện chút thâm tình Ân sư vạn thế! Xướng một câu “Vô thường thị thường” cứ đứt quãng nghẹn ngào thương tiếc không sao cầm được!
Thôi, Thầy hãy an nhiên nơi cõi Phật, Tăng chúng Phước Viên đã thật sự trưởng thành, luôn sống trong Lục hòa cộng trụ, ơn Thầy giáo dưỡng vẫn khắc cốt ghi tâm, luôn sống với Linh sơn cốt nhục.
Thành tâm bái biệt bậc trí bi song vận, tài đức lưỡng toàn.
Thích Liêm Chính kính bái biệt!
(Trích Kỷ Yếu Cuộc Đời & Sự Nghiệp Cố Hòa Thượng Thích Quang Đạo (1941 – 2017), Nxb Tổng hợp TP.HCM, 2018, tr. 65).